"Và lan man, tôi nghĩ đến sự vị kỷ của lòng người.
Người ta sống co quắp, cuộn tròn mình như một chiếc lá khô. Mỗi người đều tưởng mình là một vũ trụ, là tất cả vũ trụ. Ta tưởng nỗi đau khổ hiện đang giày vò ta là nỗi đau khổ to lớn nhất trần gian; khi lòng rạng niềm vui sướng, ta tin rằng nhân loại cùng rung với ta một cung điệu, ai nấy đều vui sướng chan hòa. Cái trạng thái tâm lý thứ hai này không hề là một nét vị tha như ta có thể lầm tưởng, mà nó vốn bắt nguồn từ một thứ tự kỷ trung tâm không hơn không kém.
Ta sống mù quáng, vây bọc bởi những bí mật. Người thiếu nữ cúi mặt lầm lũi đi ngoài phố kia đang nuôi một tâm sự đau đớn nào? Ông già còng tôi thường thấy lần bước nặng nhọc ngang cửa, người hầu như gập làm đôi, hai tay chắp trên lưng, mồm nhai móm mém, lão nghiền ngẫm điều chi về cảnh ngộ của lão? Anh viên chức đạc điền trước nhà, bác thợ may hàng xóm, chị bán cháo bánh canh thường ngày cung cấp cho tôi món quà sáng thơm ngon ngầy ngậy, họ sống ra sao, lo nghĩ những gì, họ yêu ai và ghét những ai? Tại sao cô em gái tôi thương yêu nhất đời lặng lẽ khóc hai lần giữa ngày mồng một Tết? Tôi không hề biết, không hề biết!
Tâm hồn tôi trở nên lo lắng. Tôi sống chăm chú, vểnh tai và giương mắt như con nai rừng rậm, tôi muốn cho linh giác thẳng căng, để mà thấu cảm, một cách lẹ làng tế nhị, sự thầm kín ủ trong những nỗi lòng."

Những nỗi lòng - Bùi Hiển

"Because I'm a writer, in a strange, perverted way, it's a blessing. In a weird way. I literally never run out of having something to say. And that's usually the difference between the writers. Like I'm sure there are people that are technically better at writing than I am. But sometimes in the same room we could write and I just simply have something more to say. And that is enough to give me some kind of edge. Because if you have something to say... because everyone has something to say, really. They just don't know how, right? And that's why people are drawn to films, music, they're drawn to rap verses, they're drawn to good TV shows, they're drawn to cartoons, they're drawn to the Simpsons, they're drawn to.... whatever, because they also have something to say and they don't fucking know how. And someone does it for them? When they feel like someone has said something that they can't say? That they didn't even know that they wanted to say? It's like... that is the moment that art becomes art, you know? And for that reason, you have to constantly explore what it is you want to say and also what other people want to say, too. You have to be very observant. I don't mean like go to every single party and socialize like crazy, but you have to be interested in the inner lives of other people. What you imagine it to be. That's why reading is important, because you literally get to peek inside how other people think and what other people are feeling. And if you don't realize that, if you're not interested in other people's stories and the struggles that they are going through, that's probably why you don't have a story. That's probably why you have nothing to say."—Tablo